Buổi họp đầu năm 2024 của Trunghocbmt68-75 tại BMT dự kiến vào ngày Chủ Nhật, 18 tháng Hai năm 2024, nhằm ngày mồng 9 tháng Giêng Giáp Thìn

Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

Cũng Một Chuyện Tình

Chuyện tình này đã xảy ra ngót 40 năm, hồi đó, các cô cậu học trò hiền, nhát nhưng tinh nghịch. Yêu, cứ ngỡ là yêu mà không dám nói...
40 năm sau - cũng tinh nghịch không kém - kể lại chuyện tình học trò tan vỡ (..đau khổ kinh khủng...) mà cứ vui (?), vui vì gặp nhau, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng...  lòng quan tâm, chăm  sóc cho nhau như tình bạn ngày xưa thì lại được bắt đầu…
Người ơi, người nhớ gì không...?
BBT

 Huyền kể hồi đó Huyền thương ông thầy chủ nhiệm… Mà hồi đó sao tụi mình hiền quá há, thương âm thầm thôi chứ hông nói gì hết … Ờ học trò mà có dám nói gì đâu? Thương tới nỗi có lần đi picnic chung cả lớp, ra biển, thầy xuống tắm biển, Huyền ở trên bờ lén ăn cắp một chiếc vớ của thầy, Huyền cười khúc khích, hổng biết hồi đó nghĩ sao mà chỉ lấy một chiếc thôi nhé…
Chừng về ông thầy kiếm tan nát luôn, đâu có ngờ “Mỵ Nương” ngay sau lưng thầy ha ha… Nhưng tới bữa kia biết sao hông, Huyền đạp xe ngang nhà thầy, mèn ơi thấy thần tượng mình thầm yêu trộm nhớ chắc là mới tắm xong, đang phơi đồ ngoài sân, ở trần mặc quần đùi sao mà trông xấu ơi là  xấu, còn mắt kiếng trí thức đâu mất, vậy thôi là thần tượng đủ sụp đổ cái rầm!  Huyền về mua cái bong bóng bay, bỏ chiếc vớ vô đó, viết tên thầy to tướng lên bong bóng, rồi thả lên trời cho nó bay mất luôn. Thế là hết luôn mối tình âm thầm, không còn biết thương nhớ gì nữa hết. Ngộ quá, vậy mà cũng tưởng là mình biết yêu, đúng là học trò ha ha…



     Khải la lên còn lâu đó, học trò cũng khác nhau, tại Huyền hời hợt, chứ hồi đó Khải thương Quỳnh muốn chết, tới bây giờ luôn, cho nên tới giờ cũng có một mình thôi đây? Mà hồi đó sao Khải ngu quá … Quỳnh gắt khẻ thôi thôi, nói một lát lạc đề hết … Huyền nói ờ mà ông Khải tui thấy ông “men” lắm mà, sao hồi đó hông nói với Quỳnh đi, cũng tức Quỳnh nữa, hồi đó biết Khải thương hông mà sao lại đi lấy chồng ngang xương vậy? Có ai nói gì đâu mà biết với hổng biết? Ủa vậy à, sao cả đám này biết hết mà Quỳnh hổng biết? Khải than cho nên ông nhạc sĩ gì đó mới hát ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu là vậy đó!
     Vậy rồi cả ba người bạn đi bên nhau, kể lể đủ thứ chuyện xưa tích cũ… Huyền hỏi có ai nhớ ông thầy dạy Vạn vật còn trẻ măng không, hồi đó dạy học toàn nhìn đâu đâu chứ không bao giờ dám nhìn thẳng vào đám học trò… Rồi hình như sợ học trò không nể nang mình hay sao nên mặt mày lúc nào cũng cố làm ra vẻ nghiêm trang đạo mạo… Tới bữa kia trời mưa to vừa dứt, cả đám học trò đang xếp hàng thẳng tắp chờ thầy xuống, còn thầy diện áo sơ mi trắng bảnh bao, tay cắp sách lững thững đi trên con đường xi măng để xuống lớp, rồi không biết có phải vì luống cuống trước gần 100 con mắt của đám học trò đang nhìn mình hay sao mà tự nhiên ông thầy trợt cái oạch, nằm dài luôn ra con đường xi măng đó… Đám học trò đúng là nhất quỷ nhì ma, giống như được coi một màn xi nê hay hay sao mà đồng loạt cười ha hả, còn vỗ tay rùm beng nữa chứ, làm ông thầy sau khi lên văn phòng rửa mặt mũi tay chân xong, xuống lớp mở sổ điểm ra, kêu trả bài từ trên xuống dưới hết, hỏi toàn câu khó, làm học trò bữa đó ăn trứng vịt no nê luôn… À mà ông thầy đó còn sống không há? Gì mà còn sống không, thầy lúc đó hơn tụi mình vài tuổi thôi chớ mấy, dám bây giờ tóc tụi mình còn  bạc hơn thầy nữa à?


     Rồi Huyền rẽ ngang nhà về trước… Còn lại hai người bạn, họ lại đi bên nhau trên những con đường quen thuộc ngày xưa họ đi học. Quỳnh nói hôm nọ Quỳnh tính hỏi Khải gì đó, mà đang ở ngoài đường nên gõ mấy chữ thôi, nhưng kẹt cái xe lửa bị ảnh hưởng hay sao, gởi hoài nó không chịu đi? Khải cười cười cái điện thoại nó sợ xe lửa lúc đi lúc không, chứ nếu có nút  “Khải,” thì Quỳnh có bấm vô đó cả ngày nó cũng lì không chịu đi đâu ha ha… Rồi từ đó tới giờ Quỳnh sống ra sao? Ra sao hả, thì sau khi chia tay nhau đường ai nấy đi, Quỳnh cám ơn anh Tùng cho Quỳnh được chăm sóc con gái. Cũng không sao đâu, ban ngày Quỳnh làm việc, con gái đi học… Bây giờ nó cũng lớn lắm rồi, sắp ra trường! Khải nói nhỏ như nói với chính mình, Quỳnh đâu biết ngày xưa Khải thương Quỳnh như thế nào đâu hả, mất Quỳnh Khải đau khổ kinh khủng. Khải nhớ Quỳnh muốn điên luôn, nhớ hồi đó Khải hay tới nhà Quỳnh, mình làm toán với nhau…
     Những kỷ niệm được kể ra kể ra… Những nỗi niềm thương nhớ bấy lâu bị giữ kín trong lòng cũng được nói ra hết… Bây giờ họ không còn trẻ tuổi lắm nữa để hẹn hò lãng mạng như những người trẻ, nhưng lòng quan tâm, chăm  sóc cho nhau như tình bạn ngày xưa thì lại được bắt đầu…
Nguyễn Kim Hoa

7 nhận xét:

trunghocbmt68-75 nói...

Hắn căm cụi nhặt những chiếc lá sake úa vàng rơi rụng ở nhà hăn, hắn phơi, gom vào bao...Dt cho bạn lấy nấu uống để chữa bệnh tiểu đường (?).
Hắn cũng mong những chiếc lá vàng héo úa ấy có ích cho đời, cho người...
Thế có phải, hắn đã : "quan tâm, chăm sóc cho nhau như tình bạn ngày xưa thì lại được bắt đầu…" không, hở bạn?

Nặc danh nói...

Như vậy là quan tâm, chăm sóc rồi chứ còn gì nữa.... Chắc là bạn thương người bạn của mình lắm nên mới chịu khó làm như vậy?

Nặc danh nói...

Giời ơi! Nam sinh tụi tui phải chào thua các cô rồi đấy. Sao mà lãng mạn quá vậy Kim Hoa. Hồi xưa tụi nầy cũng chiêm ngưỡng các Cô nào dạy mà có nhan sắc. Nhưng mà, chỉ ngắm chớ đâu có dám yêu đâu... Tặng lại cho K.H. bài thơ nè

TUỔI HOA

Quay về một thuở học sinh
Thơ ngây vui vẻ nghịch tinh một thời
Hôm theo lớp học ngoài trời
Nhìn người đang tắm vui chơi biển bờ

Của thầy chiếc vớ em quơ
Mang về xao xuyến dệt mơ giấc nồng
Ngày ngày lòng vẫn nhớ mong
Ngang nhà thầy dạy để trông một người

Một hôm thầy giặt đồ phơi
Uy nghiêm đứng đắn để rơi đâu rồi
Xuýt xoa xém chút than trời
Đằng sau gọng kính khó lời tả cho

Ốm o quần ngắn muốn ho
Tan tành thần tượng hết lo yêu người
Nghĩ thầm ta rất buồn cười
Tâm hồn chỉ có vẽ vời lung tung

Tên thầy chiếc vớ thả chung
Cột theo bong bóng không trung xa mờ
Ngày xưa tôi vốn vẫn vơ
Hôm nay còn tiếc tuổi thơ chóng tàn

Mỗi trò kỷ niệm đầy trang
Nhởn nhơ thơ thẩn ngày vàng đã qua
Bao năm mà chẳng nhạt nhòa
Muôn lời ca ngợi tuổi hoa học trò

NL

Nặc danh nói...

TRƯỜNG CŨ TÌNH XƯA
(họa lại bài “Hình Bóng Cũ” của Chung Tử)

Phố chiều nắng hạ ta về
Đường quen bỗng lạ chưa hề đến đây
Chút gì xao xuyến hôm nay
Bâng khuâng ngơ ngác bước ai vội vàng

Phượng già cằn cỗi bao năm
Trường xưa đã khác người thăm bùi ngùi
Điêu tàn loang lổ màu vôi
Im lìm cổng đóng hạôi hoang tàn

Vạt buồn mõi mệt chiều vàng
Vắng tênh đàn sẻ rộn ràng đùa chơi
Góc trường trồng tím hoa tươi
Cỏ hoang mọc dại nhiều nơi ven rào

Nhớ xưa nghe quặn lòng đau
Cô em xinh xắn tìm đâu bây giờ
Tàng cây phượng đỏ tình mơ
Tay em vén tóc ngây thơ đứng nhìn

Mỗi hè đong nhớ cho mình
Ghi trang mực tím thư tình trao nhau
Dặn dò cho lắm ước ao
Tình em êm ái ngày sau nhắc hoài

Xa nhau hình dáng chưa phai
Theo dòng trôi nỗi mấy ai không buồn
Tóc vai áo bạc phong sương
Cõi hồn hiu hắt vấn vương một người

Tuổi thơđánh mất một thời
Sân trường áo trắng nụ cười người yêu
Đường trần vạn nẻo đìu hiu
Bóng em là nỗi cô liêu trong đời

NL

Nặc danh nói...

Ở BMT mà tắm biển ở đâu vậy cà???????!!!!!!!

trunghocbmt68-75 nói...

Câu chuyện này đâu có nhất thiết xảy ra ở BMT, mà trường tổ chức đi Nha Trang tham dư trại hè chi đó cũng được chứ sao? Hả bạn.hi hi

Nặc danh nói...

Bóng dáng Em ngày xưa Ban Mê Thuột.Ngày xưa tôi yêu nàng nhưng không dám nói và chiến tranh đã cướp mất người yêu của tôi..... tháng 3 năm 1975.
TD